CÕI TRỜI CHA: (QUYỀN – PHÉP)

Hà Nội, lúc 21h 08ph ngày 28/7/2017

 

Lặng trời mây chuyển gió

 

Gió táp dội đổ vây

 

Vây kín dời dân thế

 

Thế dân vơi phước hạnh

 

Phước hạnh tuột vòng xoay

 

Xoay vần vũ tội lỗi

 

Tội lỗi bủa vây dời

 

Dời ngõ xóm, làng quê

 

Dời miền trung mùa nước

 

Miền tây gào khát cạn

 

Miền nam đỏ trời đau

 

Miền bắc nạn chẳng buông

 

Buông rơi nơi ngõ nhỏ

 

Đổ ập dội tan thương

 

Khắp chốn đi nơi về

 

Mọi miền Tổ Quốc đau

 

Từ làng quê hiền hòa

 

Thành thị rộn cờ hoa

 

Đèn sao ơi lấp ló

 

Hải đảo hỡi xa buông

 

Biên giới Đất Mẹ Việt

 

Đều nghiệt ác xưng danh

 

Soán ngôi cho bạo lực

 

Giết người chẳng gớm tay

 

Dịch bệnh tràn ngõ xóm

 

Từ người già, thơ trẻ

 

Đâu đâu cũng tan xót

 

Xót tan hỡi Cõi Trời

 

Cõi Trời Mẹ Việt hỡi

 

Nhói nhức buốt trí tâm

 

Cây lặng chẳng buông gió

 

Bão giông lốc ngập tràn

 

Chẳng nẻo đi chốn về

 

Nơi nao ơi dừng bước

 

Cánh chim nhỏ lưu lạc

 

Quê hương Việt Xã Tắc

 

Nhói nhức nhuốm thương xa

 

Bút mảnh khóm tre ngà

 

Cha Mẹ vun trồng lớn

 

Vượt giông lốc bão đời

 

Họa Nghiệp Nạn Nhân Thế

 

Tang ơi thương hỡi xót

 

Nghiệp Nạn chợt bủa vây

 

Bút gầy ngòi xơ xác

 

Chơ vơ trong Cõi Đời

 

Cõi Đời thế dân ơi

 

Thế nhân đời chẳng biết

 

Cõi đời ơi thấu chăng

 

Bút mảnh khóm tre ngà

 

Mẹ Cha vun chăm bón

 

Vươn cành trong giông lốc

 

Thói đời bão bủa vây

 

Vây kín Cõi Trời đau

 

Đau đau thấu Đất Trời

 

Đất Việt Mẹ mãi thương

 

Tỏa nắng dịu bờ vai

 

Đôi chân trần rớm máu

 

Tóc mây gió thảng nhẹ

 

Cõi Trời Việt Mẹ Cha

 

Hỡi giông lốc bão đời

 

Kiếp Người ơi mảnh nhẹ

 

Dẫu chỉ là hơi thở

 

Rồi nhẹ trút mà xa

 

Hãy sống cho lương tri

 

Tri đức hỡi độ lượng

 

Bao dung cả Cõi Đời

 

Hãy giành cho trọn vẹn

 

Nghĩa trung đời Cháu Con

 

Ơi ơi hỡi cao xa

 

Mẹ Cha ban Trí Huệ

 

Ta đọc thấu lòng Người

 

Soi tỏ bóng lương tri

 

Nhìn rõ kẻ bạc ác

 

Thấy rõ trí tâm tàn

 

Hỡi kẻ mất lương tri

 

Tuột rơi dần phước hạnh

 

Nẻo đi đó nẻo về

 

Chốn đó nẻo dừng chân

 

Chính Tu Tâm sửa Đức

 

Đạo Hạnh hãy giữ lại

 

Để khi chợt chân đó

 

Ngưỡng cửa của Âm Tào

 

Dành cho mình lối thoát

 

Chính họa nạn thơ trẻ

 

Ta chẳng ân quên oán

 

Thế nhân đời dối gian

 

Nhưng ơi hỡi cõi người

 

Còn đó bóng tri lương

 

Đức độ Trời Cha Mẹ

 

Ban phước hạnh xuống đời

 

Ngửa mặt hỡi trời xanh

 

Hỡi cao xa Cha thấu gọi

 

Ta mãi ngẩng cao đầu

 

Tri lương Ta trọn vẹn

 

Nghĩa tình Đất Mẹ Việt

 

Cha Trời Bồ Đề hỡi

 

Mẹ Cha thấu Cõi Trời

 

Thế nhân đời dối gian

 

Đem lòng kẻ tiểu nhân

 

Đo đức độ Đất Trời

 

Cha Mẹ Việt minh chứng

 

Cõi Nam Giao. Âm Tào

 

Ngã quỉ hỡi xưng danh

 

Ta tri lương đức độ

 

Chẳng hổ thẹn kiếp đời

 

Đức Quốc Mẫu Mẹ thế nhân

 

Chở che Ta bão đời

 

Cho dẫu là thói người

 

Phạm vào Ta Giới Luật

 

Ngã Quỉ hỡi xuống tay

 

Ta chẳng thể là Ta

 

Sống cho chính thân mình

 

Mảnh đời Ta xơ xác

 

Nghĩa ân này mãi trả

 

Mẹ Việt Nam bao dung

 

Cha Đất Việt che chở

 

Nâng gót son rớm máu

 

Tâm đau tim quặn thắt

 

Đất Trời Mẹ Cha hỡi

 

Đời Ta chẳng oán thán

 

Thói đời gieo tiếng ác

 

Dội bủa vây Cõi Trời

 

Ta nguyện trước bao la

 

Đất Trời Cha Mẹ Việt

 

Ân oán thế nhân đời

 

Cha Trời. Mẹ Quốc Mẫu

 

Ngã quỉ rọi đèn xét soi

 

Âm Tào. Diêm Vương Cha rung chuông

 

Họa chẳng buông mái nhà

 

Họa vướng nạn đời Thế Dân….

 

Nam Mô nhất tâm thỉnh Phật. Chư Thiên Cõi Trời

 

Nam Tào. Bắc Đẩu. Thiên Binh Thiên Tướng

 

Cổng Trời Cha gọi. Thế Dân Người oán ai

 

Nam Mô Vô Lượng Thọ Phật Cha Ơi

 

Nhất Tâm thỉnh Mẹ. Cha Thiên Cõi Trời

 

Oan khuất thế gian đời. Hỡi Mẹ. Hỡi Cha

 

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật

 

Nam Mô A Di Đà Phật. Cõi Trời Cha.

 

 

 

 

 

 

Bài Pháp: https://youtu.be/iVTG8Mc3Kq0

Bình luận Facebook

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *