Viết tặng bác Lê Mai Hương cùng nỗi lòng trăn trở của người con thương về biển miền Trung!
SỨ MỆNH-3
Có những nỗi đau. Thấy hình viên kẹo
Có những nụ cười. Chất chứa thương đau
Có những Kiếp Nạn. Biển xa, xa vắng
Con tim Ta. Buốt nhói, xót đau
Hình bóng người thợ chài áo vải
Ám ảnh Ta mỗi khi trở giấc
Vẫn biết. Chặng đường dài gian khó
Vẫn biết. Nghiên cứu này nhiều lắm chông gai
Bao cửa bể. Lòng Người phải vượt
Bao giới luật, qui định đưa ra
Khó, khó lắm. Lòng Người sâu thẳm
Biển xa kia. Ta đo được bằng thước
Biển lòng Người. Biết thước nào để đo….
Khó, khó lắm
Lòng Ta đã quyết.
Chẳng thể làm. Núi cao hùng vĩ
Cũng chẳng như. Vạn Lí Trường Thành
Để người đời mãi tới ngắm, soi.
Ta chỉ là đứa con của Mẹ
Của Cha già nuỗi dưỡng lớn khôn
Chăm cho Ta những năm đèn sách
Gắng phấn đấu,học tập chăm ngoan
Cảm nhận được nỗi đau đồng loại
Nỗi mất mát Giang Sơn Xã Tắc
Bao gieo giắc tật bệnh tai ương….
Chỉ biết hứa với lòng. Với Tiên Tổ xa xăm
Cùng Mẹ Cha sinh thành dưỡng dục
Tiếp cho con sức mạnh vũ bão
Để những năm tháng đèn sách
Mang Trí Huệ này. Giúp sức Giang Sơn
Dẫu chỉ là một góc nhỏ Miền Trung
Mong dân lành bớt đi vất vả
Biển xa kia mãi ngàn đời Xanh mát.
Nam Mô A Di Đà Phật.