Hà Nội. Thủ Đô yêu dấu. Nơi Ta được sinh ra và lớn lên. Được ăn học, được giáo dục. Theo năm tháng khôn lớn trưởng thành. Cuộc đời đã trải qua biết bao thăng trầm biến cố chông gai. Đã phải chịu mất mát tang thương li biệt những người thương yêu ruột thịt…
Hôm nay đây. Tại Thủ Đô yêu dấu này nơi Nghìn Năm Văn Hiến. Nơi Ta được nhận linh ứng của Trời và Đất. Những Sứ Mệnh lớn lao của các Đấng Bề Trên trao tặng. Mật Chỉ Thiên này. Hãy giữ chặt trọn tâm. Bảo vệ Địa Linh Địa Mạch Quốc Gia. Giữ lại Linh Hồn cho Đất Việt hùng thiêng. Ta vẫn khiêm nhường trước bách gia bá tánh. Vẫn luôn mỉm cười thanh nhẹ để truyền lại cho bá tánh. Ta chẳng được ăn, chẳng được học, chẳng được biết đến giáo lý của nhà Phật. Chẳng được gặp những vị Quốc Vương sắc phong trọng vọng. Chẳng có bằng có cấp của đất nước, của quốc gia phong tặng. Chẳng cần tới đài báo, truyền hình. Chẳng cần tới đoàn người , bản hội. Chẳng cần tới sự lăng-xê của thế giới đời thường…
Thế giới Tâm Linh thật nhiệm và màu. Mà lại có thể có học hàm học vị sắc phong. Mà lại có ngựa xe đưa rước, đoàn người chạy theo. (Đức Phật Cha đi bằng đôi chân trần. Thân khoác tấm vải bố. Hành trì chẳng kể ngày đêm sương rơi gió lạnh. Cha tu hành khổ hạnh đứng đầu Tam Giới. Để truyền tụng lại những tinh túy của Đất Trời. Cho mãi ngàn đời cháu con…). Mà lại có cả hội đồng khoa học chứng nhận. Mà lại có bằng tiến sỹ giáo sư. Ôi thật nực cười thay cho Thế Sự Đời. Cho Thế Nhân Dời.
Kiếp nạn ngày hôm nay của con dân Đất Việt. Của giang sơn xã tắc này. Của Thủ Đô yêu dấu nơi giữ trọn vẹn trái tim của cả nước. Chẳng phải ngày hôm nay. Đã trăm vạn lần các Đấng Bề Trên cảnh báo. Những con dân của quốc gia này, của Đất Mẹ hùng thiêng này. Mải vội chạy, mải vội kiếm tìm. Những sắc phong, bảng hiệu nơi những miền đất xa xôi. Quên đi mất trí lương thanh nhẹ. Quên đi mất Đức Phật Cha Mẹ Ngài ngự tại chính tâm. Quên đi mất quốc gia này có ngày hôm nay. Đều đang có sự chở che tỏa bóng của tất cả các Đấng Bề Trên. Tại dải đất hình chữ S này.
Vậy cho nên ngày hôm nay, giây phút Hà Nội tang thương. Ta xin được tuyên bố rõ một điều trước Tam Giới. Năm 2017 không chỉ tại đất nước Việt Nam này. Mà mọi quốc gia trên toàn nhân loại. Sẽ gánh chịu kiếp nạn tai ương của Luân Hồi tái sinh, của Ta Bà giáng thế, của Ngã Quỷ thét vang cười. Những kiếp nạn của năm 2014, 2015, 2016. Cộng lại sẽ ra nghiệp nạn của năm 2017. Lửa đỏ bao phủ khắp mọi nơi. Lũ lụt ào về như thác đổ. Dịch bệnh lan tràn khó bề kiểm soát. Người với người vội mải dẫm đạp lên nhau. Nạn cướp bóc, giết hại. Bỗng trở nên thường nhật hơn bao giờ hết. Bắt cóc con tin, tống tiền người lương thiện. (Việt Nam ta khác chi Philippin loạn lạc…). Bất kể là ai cũng sẽ vướng vào tật bệnh, tai ương. Bất kể gia chung nào bỗng dưng sáng thức dậy:
Người thương yêu vừa cười nơi đó.
Giờ lay gọi chẳng biết cũng chả hay…
Tiền nhiều đó khi họa nạn chợt ập đến.
Cuốn theo người đất lạnh dấu ai…
(Cháy lớn tại phố Nguyễn Khang- Cầu Giấy, Hà Nội. Tang thương, đau xót. Dẫn đến nhiều thương vong, tử nạn. “13 mạng người đã rời bỏ những người thương yêu, ruột thịt. Chẳng lời li biệt”).
Nam Mô A Di Đà Phật.
Hà Nội, 05h45 ngày 02/11/2016
LI BIỆT
Đêm nay Hà Nội trắng. Trắng đêm cùng Hà Nội
Hà Nội của đêm trắng. Đêm trắng trời tiễn biệt.
Tiễn biệt lửa đỏ trời. Tiễn biệt Người yêu dấu
Tiễn biệt đau vô tội. Tiễn biệt trái oan khiên.
Tiễn biệt khói ngụt trời. Ngụt trời đen tang tóc
Người dân Thủ đô xót. Hà Nội xót rủ Cờ.
Cờ đỏ của Tổ Quốc. Lá Cờ thấm hi sinh
Chiến công của Cha Ông. Dành cất tặng Cháu Con.
Giờ đây Cờ Tổ Quốc. Nơi Thủ Đô yêu dấu
Hà Nội Cờ rủ đau. Đau đớn giữa Hoà Bình.
Cờ Tổ Quốc nhuốm đỏ. Hỡi mất mát ngoài kia
Hỡi đau đớn xé lòng. Hỡi con dân Đất Việt
Lại nhẹ nhàng ngon giấc. Ơi giấc ngủ ngàn thu.
Giấc ngủ của người thương. Sao đi mãi chẳng về
Để Hà Nội mong đợi. Để Đất Mẹ lại ru.
Ầu ơ trời đỏ lửa. Ầu ơ đêm thanh vắng
Ầu ơ Hồn Sông Núi. Giữ chặt những đứa Con
Của Hoà Bình tang khóc. Về bên Mẹ Xã Tắc
Đất lạnh hỡi dấu ai. Ầu ơ Ầu ơ ru.
Ru giấc ngủ ngàn thu. Giấc ngủ của đất trời
Giấc ngủ hỡi biệt li. Ru hời. Hời ru…
Nam Mô A Di Đà Phật.
Bài Pháp: https://youtu.be/VECuYD7zVzw