Hà Nội, lúc 18h 08ph ngày 03/8/2017
Câu chuyện xa nhói nhức
Cung đàn gảy tiếng tơ
Tơ buông trời lưới thảng
Thảng nhớ. Thảng xót tơ
Tơ trời. Tơ đàn ơ
Đàn ơi buông tiếng tỏ
Tiếng tỏ Cõi Trời ơi
Trời mây gió hờn tóc
Tóc mây hờn nhớ tơ
Tơ Trời buông lưới thảng
Thảng nhói nhức xót mơ
Đàn ơi. Gảy tiếng lòng
Cõi Trời nhớ. Thảng mơ
Mơ ơi. Mơ nhói nhức
Thực tại hỡi là đây
Thế gian đời đưa đẩy
Đưa đẩy kiếp thế nhân
Vòng xoáy hỡi luân hồi
Con tạo xoay vần đau
Xa chân mây. Xa Ngũ Sắc
Cầu vồng vẩn mây nhẹ đưa gió
Ngũ sắc hỡi chập chờn nắng
Nắng dịu nhẹ buông bờ vai
Gầy xanh mỏng. Cõi Trời ơi
Đời đau nhức. Nhói buốt xa
Thực tại là đây. Đời hỡi thực
Nhớ bóng. Nhớ xa. Nhớ thảng cõi
Cõi đời mây gió. Ngàn Cõi Tiên
Cõi Tang bồng ôm nhói nhức
Nguyệt Cầm gảy tiếng lòng nhớ đau
Ơi hỡi đời. Hỡi thực tại
Ta chẳng mơ. Chẳng bóng ảo Cõi Trời
Thế dân đời. Ta lạc bước chơ vơ
Nẻo về. Dừng chân buông nhói nhức
Ta ơi. Ta hỡi nhớ hỡi xa
Miền xa ơi. Miền xa nhói nhức
Kỉ niệm ơi. Miền đau mãi chẳng xa
Thế dân đời. Ta chẳng còn Ta
Thực tại đời. Lòng đau nhớ buốt
Trời xa ơi. Nguyệt Cầm hỡi buông lơi
Buông lơi tiếng lòng. Buông lơi nhớ
Bồng lai. Hạc Trắng nhẹ chân mây
Nẻo đi là đây. Chốn đợi chờ
Hồng Trần nhói nhức. Thảng mơ đau
Đức Quốc Mẫu. Trời xa thấu gọi
Nhói nhức đời dân thế. Lạc chơ vơ
Cho Ta về. Về bên cõi nhớ
Thảng nhớ đau. Nhớ xót. Lạc bước đau
Miền xa ơi. Miền xa cõi nhớ
Đêm buông lặng. Ngày dài mải miết
Thế dân đời. Hỡi lạc lõng chơ vơ
Kí ức là đây. Ngơ ngẩn đau
Miền nhớ là đây. Đời hiện hữu
Cõi Trời lòng Ta. Dâng sóng dậy
Chẳng buông. Quên nhớ Thế Gian Người
Nốt nhạc đau. Nốt nhạc khắc khoải
Thế nhân Người. Họa bức tranh
Bức tranh đời nhói nhức hiểm họa
Thế Gian Đời. Ai thấu tỏ Cõi Trời xa
Ta muốn buông. Dời tay cho quên hết
Họa Thế Dân đời. Ta chẳng nhuốm xót đau
Họa Pháp Cha Trời buông nhẹ mảnh
Đời Ta nhân thế. Họa dời xa
Chẳng còn đau. Nhói nhức Thế Nhân Người
Đời Dân Thế vôi bạc phủ Thế Nhân
Ta chẳng còn mơ. Còn đau xót
Thế Nhân Đời. Họa buông áo phủ tang
Ta nhẹ bước. Nhẹ mơ. Nhẹ xa hết
Xa Thế Dân Đời hiểm họa buông vai
Buông bờ vai nhẹ thiếu nữ
Buông áo vải vai sờn Cha chở lửa
Mẹ cặm cụi gom hồng ấm trái tim
Buông thơ trẻ đau chẳng nẻo
Nẻo đi chốn về. Họa muôn phương
Ơi hỡi Thế Nhân Đời chua xót
Ta chẳng buông. Chẳng nhớ. Chẳng còn xót
Thế Nhân Đời. Hỡi họa muôn phương
Ta bước đi. Chẳng dừng. Chẳng nhớ
Nhớ mà chi. Thế Gian Đời vôi bạc
Phủ trắng tang. Phủ đời ta
Gieo tiếng xót. Xót đau đời Nhân Thế
Cõi Trời xa. Đức Quốc Mẫu Mẹ Cha minh chứng
Ta trở về bên miền kí ức. Hỡi Mẹ. Nhớ Cha.
Bồ Đề Cha. Bóng tỏa tổ chim non
Chiêm chiếp ríu rít ồn góc tổ
Bồ Đề che sấm chớp thét gào
Đẩy lui xa hiểm họa rình rập
Ngăn gió mùa thấm lạnh thấu gai
Về bên Cha. Cùng Bồ Đề tỏa bóng
Trong mát kia. Nồng ấm Mẹ ru
Về bên Cha. Con thương Cõi Trời
Nhói nhức đời. Trả lại miền Thế Nhân
Về bên Cha. Con thương thiếp ngủ
Nhẹ nhàng Bồ Đề dịu mát chở che
Con thương hỡi. Đôi vai gầy bé nhỏ
Cha đặt lên gánh nặng ngàn cân
Thử thách con. Hay Cha thử thách Cha
Về bên Cha. Nhẹ nhàng thanh thản
Khẽ mỉm cười. Thế Nhân Người ngả nghiêng…
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Bài Pháp:
https://www.youtube.com/watch?v=IW-yKwLyqb8&feature=share