Đầu năm nay một thương gia vùng Baltik có duyên được mấy người bạn nước ngoài khác có kinh nghiệm hơn về “tâm linh” dẫn đến gặp Thầy tôi ở Việt Nam. Khi nhận được trả lời của Thầy cho mọi khúc mắc trong cuộc đời, trong công việc thì anh ta vô cùng ngạc nhiên, và xin hỏi cần phải làm gì trong cuộc đời còn lại. Câu trả lời làm anh ta còn ngạc nhiên hơn nữa: “Bác là con trên Thiên của Đức Mẹ Maria, và nếu bác ngộ ra được, thì sẽ được biết mình có một sứ mệnh rất quan trọng trong cuộc đời, rất có ý nghĩa với dân tộc bác, với Nhà Thờ và nhân loại…”. Mấy tháng sau anh ta quay lại gặp Thầy, và kể là đã làm theo mọi sự chỉ dẫn của Thầy, và thật lạ kỳ là kết quả thật tuyệt vời, đúng như Thầy đã dự đoán trước, duy chỉ có cái sứ mệnh cao cả kia thì quả là chưa hiểu, chưa nghĩ ra thật. Nhưng anh ta cứ xin kể về người anh cùng cha khác mẹ, là một cha cố vô cùng khổ hạnh ở đất nước đó, nhưng cũng vô cùng thánh thiện, một lòng kính Chúa, và người em xin Thầy xem có cách gì giúp đỡ được cho vị linh mục đó không. Vị này thân cô thế cô, không được lòng Giáo chức của đất nước đó lắm, nên hai chục năm nay chỉ được giao cai quản một vùng nghèo khó, dưới quyền là mấy chục nữ tu khổ hạnh, lại thêm phải nuôi một mẹ già ốm yếu. Người em hay đi đến nhà thờ nơi người anh làm chủ lễ, dù xa vài trăm km nhưng cảm thấy mỗi buổi lễ ở đó rất có ý nghĩa, các giáo dân ở đó cũng thường rất hài lòng với vị cha xứ hết lòng tận tụy này; và khi tâm sự với anh về người Thầy ở tận Việt Nam xa xôi, thì người anh có nhờ em hỏi Thầy nếu được, là ông cũng muốn xin lời khuyên phải làm gì. Thầy có giải thích cho người em, là Đức Chúa Ki-tô hay Đức Mẹ Maria thực ra đều là những vị Phật, vị Bồ Tát ở những cảnh giới rất cao, có khác chăng Đức Chúa Trời nắm giữ quyền năng vũ trụ rất lớn, nên hay thưởng phạt rất nhanh chóng và nghiêm khắc. Đức Mẹ Maria thì hay tỏa ra hơi ấm tình thương cho chúng sinh, còn Đức Phật thường vô cùng độ lượng, đến tà ma quỷ quái cũng vẫn cho nghe kinh pháp để cải tà quy chính. Các Ngài đều là Cha, Mẹ của chúng ta ở trên Thiên, luôn mong cho con cái sống được an lành trong thương yêu hòa bình, không phân biệt sắc tộc, màu da, tôn giáo là những cái do chính con người dương trần tự nghĩ ra mà thôi. Nếu nghe được lời răn dạy của các Ngài thì con người dù là Phật tử hay giáo dân cũng sẽ tự tìm được người tốt, công việc và vận hội tốt cho mình cũng như tránh được các kiếp nạn trần gian. Do đó qua câu chuyện của anh em doanh nhân này Thầy đã nhìn thấu được số phận người anh, sẽ kêu xin Đức Chúa Trời và Mẹ Maria gia hộ cho vị này, miễn là anh em họ phải thật tín tâm và làm đúng mọi lời căn dặn. Còn người anh là ai, số phận và sứ mệnh như thế nào thì sẽ đến lúc gặp được Thầy tôi sẽ nói rõ cho vị ấy, nhưng như thế này là người em đã bắt đầu thực hiện sứ mệnh cao cả của mình rồi đấy. Thầy giao Mật Chỉ Thiên của Đức Phật cho người em chuyển cho người anh linh mục, với lời hướng dẫn khi nào thì cần xử dụng đến chúng để cầu khấn đến Đức Phật cũng như Đức Chúa Trời như thế nào…
Và kỳ lạ thay, chỉ trong mấy tháng mùa thu vừa rồi, người anh cha cố nhất nhất nghe theo lời Thầy, và đã nhận được lệnh lưu chuyển tới một xứ đạo khác, nơi có một núi thiêng của cả đất nước mà khách du lịch thập phương cũng như giáo dân toàn quốc đều đổ đến nơi đây thăm quan, tất nhiên cũng với một nhà thờ khác hẳn, nơi đang lưu trữ những bức tranh thánh nổi tiếng nhất của đất nước! Người em doanh nhân muốn hỏi xem cần cảm tạ Thầy cũng như các vị thánh đã gia hộ cho người anh như thế nào, thì Thầy có nói rằng đó mới chỉ là một phần đầu của đoạn đường còn rất dài của người cha cố kia, và muốn để ngài đó thực sự có quyền năng như Cha Mẹ trên Thiên mong muốn thì phải chờ đến lúc, đến duyên để Thầy khai mở cho, và thế là cuối tháng 11 hai anh em từ đất nước xa xôi ấy đã bay sang Hà Nội…
Linh mục V. lần đầu tiên sang Việt Nam nhưng cảm nhận mọi sự thật thân quen, gần gũi. Chúng tôi sắp xếp để ngài ở một khách sạn nhỏ ngay bên hông Nhà thờ Lớn, để ngài có thể ngày hai bận, 5 giờ sáng và 18 h chiều đi sang đó dự lễ cầu kinh. Khách sạn này cũng chuyên dành để đón khách phương tây theo đạo Thiên chúa, thế nên tất cả nhân viên đều thạo tiếng Anh và cũng đều là giáo dân, có thể hướng dẫn khách thập phương về việc đi đâu theo việc đạo. Trước khi đến thời điểm hẹn gặp Thầy chúng tôi đưa linh mục V. đi mấy chỗ, theo yêu cầu của chính ông: vài nhà thờ thiên chúa (Nhà thờ Lớn, Cửa Bắc, hàm Long), vài điểm thờ cúng của dân ta theo đạo Phật (đền Ngọc Sơn, chùa Quán Sứ). Phải nói là ngài linh mục vô cùng thông tuệ và chuẩn mực, ngài nhận xét rằng giáo dân Việt Nam rất sùng kính, và trong các buổi lễ hát thánh ca rất nhiệt tình, ngay dân châu Âu cũng không bằng thế được. Chỉ qua vài buổi cầu kinh cha V. đã trở thành người khách quen thuộc của các giáo dân và các thầy ở Nhà thờ Lớn. Có một nhận xét nữa của cha cố V. là khắp các điểm tâm linh tại Hà Nội, dù là nhà thờ hay đền chùa thì không khí trang trọng nhưng ấm áp lắm, không lạnh lẽo nghiêm kính như ở nhà thờ bên trời Âu. Chúng tôi là dân ngoại đạo nên chia sẻ với ngài ý kiến đó, tuy vậy không trả lời được mà để dành lại, và cuối cùng là cuộc gặp với Thầy…
Khi hai anh em linh mục V. (được yêu cầu mang theo và mặc bộ quần áo hành lễ trang trọng nhất) đến gặp Thầy, thì ngay lập tức Đức Chúa Ki-tô, rồi Đức Mẹ Maria giáng về, vô cùng hoan hỷ bởi các con của các Ngài đã tìm về chốn tâm linh, với Thầy và qua Thầy sẽ được nghe những lời răn dạy của các đáng Bề Trên. Thầy đã hát thánh ca bằng thứ tiếng la-tinh cổ, rồi bằng chính thứ tiếng dân tộc của anh em linh mục V.-tất nhiên Thầy không biết được mà đó là Cha Mẹ trên Thiên đón chờ những đứa con khốn khổ. Thầy đã khóc rất nhiều, và giải thích đây là những giọt nước mắt của Đức Chúa Trời, Đức Mẹ Maria xót thương cho quãng đời rất nhiều đau thương, khổ cực của linh mục V. đã trải qua. Và Thầy đã cho anh em linh mục V. biết điều quan trọng nhất: từ khi sinh ra ngài V. đã là một vị Thánh, đúng nghĩa với từ “Thánh sống”, là con trên Thiên của Đức Chúa Giê-su và có tên là Phaxikitô-đây là tên của ngài từ trên Thiên chứ không phải tên thánh như người châu Âu hay đặt cho trẻ em hay người theo đạo được cha cố ở nhà thờ ban cho một tên thánh nào đó đâu! Đã đến lúc phải trình lên các tầng giới để cho Đức Chúa, Đức Mẹ và các Thánh Thần nhận biết được con nhà Ngài, và để dần dần Thánh Phanxikitô tiếp nhận năng lượng vũ trụ, nhận lại quyền năng tối thượng của mình, tuy điều đó không phải có thể đến nhanh được, cần có một thời gian, một số điều kiện nữa và cần nhất là tâm ngài phải thật tịnh…
Lúc đó anh em V. mới kể rằng đó quả là tên thánh của cả cha họ, cả người anh V. hồi nhỏ đều là Francis (“Phanxikitô” là cách phiên âm ra tiếng Việt của cái tên vị thánh này), và rồi khi lớn lên, với chính quyền Xô-viết lúc đó đạo Thiên chúa không được thịnh hành, thậm chí còn bị kỳ thị nặng nề, thì trong thâm tâm ông V. vẫn nguyện rằng mình có tên thánh là Prancis, rồi sau khi học xong đại học ông quyết tâm bỏ tất cả để đi theo tiếng gọi sâu thẳm của Chúa Trời, thì nhà thờ cho ông một tên thánh khác, nhưng trong các bài tụng kinh của mình ông vẫn xưng trước Chúa, trước Đức Mẹ và các Thánh Thần với tên Francis. Bởi vì theo ông được nghiên cứu thì cuộc đời của vị Thánh này đầy rẫy khổ đau, hoạn nạn, nhưng đây là một trong những vị Thánh được ở gần bên Chúa nhiều nhất. Thời mới học xong trường dòng ông và những bạn cùng học đã bỏ hẳn một năm, ra sống ở nơi biệt lập giữa vùng hoang vu, chỉ để cầu nguyện và mỗi người chờ Đức Chúa trả lời cho một-hai câu hỏi quan trọng nhất của mình. Có vài người đã được nhận câu trả lời của Chúa, nhưng ông không nhận được gì cả, còn câu hỏi của ông là “Con nhận nhiều khổ đau như vậy chắc là cũng có nguyên do, con còn phải làm gì nữa để Đấng Bề Trên hiểu thấu được, đức tin của con đã lớn đến mức nào?” Thầy bảo Chúa sẽ trả lời thánh Phanxikitô sau, hãy tập trung vào làm lễ để các Thánh nhận ra ngài đã, đó là việc quan trọng nhất trong chuyến đi này-nhưng từ nay chúng tôi và cả người em đều phải xưng với linh mục V. là “Thánh Phanxikitô” chứ không thể theo cách đời thường nữa rồi…
Khi linh mục V.-nay đã phải gọi chính thức là Thánh Phanxikitô- dâng tặng Thầy hai bức chân dung của Đức Chúa và Đức Mẹ được chụp lại từ chính những bức tranh Thánh quý giá đang treo ở nhà thờ mà ngài đang phụng sự và ngài muốn kể lại sự tích bức tranh Đức Chúa này-đây là một câu chuyện thật ở chính đất nước ngài, thì kỳ lạ thay , Thầy không cần chờ phiên dịch phải dịch lại câu chuyện đó, mà nói luôn rằng đã được Đức Chúa kể cho vừa tức thì rồi. Câu chuyện như sau: “Vào năm 1934 có một bà xơ còn rất trẻ đang phụng sự Chúa ở chính ngôi nhà thờ này-là một trong những nhà thờ lớn nhất đất nước thời đó-thì lạ thay cứ đêm đến là Đức Chúa Giê-su hiện về để dạy dỗ bà, rõ mồn một, và tất cả những điều Ngài dạy dỗ bà đều ghi lại được vào trong nhật ký. Câu chuyện này được mọi người trong xứ đạo đều biết, và cuối cùng nhà thờ quyết định thuê họa sỹ giỏi nhất đất nước thời bấy giờ tới để theo lời miêu tả của bà xơ này vẽ lại hình ảnh của Đức Chúa. Bà xơ được miêu tả cho họa sỹ, nhưng không được phép nhìn ông vẽ gì, cho đến khi ông hoàn thành bức chân dung. Đến khi nó đã hoàn thành, bà được xem nó, thì bà lảo đảo khuỵu xuống, ngất đi vì nó…quá xấu (“xấu” đây là so sánh với hình ảnh của Đức Chúa mà bà xơ đã được chiêm ngưỡng nhiều lần, chứ thực ra bức họa vẫn rất đẹp!). Khi bà tỉnh lại, bà kể rằng trong giấc mê man đó thì Ngài lại hiện về, và nói rằng chính Ngài đã điều khiển cây cọ vẽ của họa sỹ kia, để bức hình không quá mỹ miều, chứ không thì giáo dân sẽ không mấy tin tưởng vào sự hiện diện của Ngài nữa! Và từ đó bức tranh này cùng với bức tranh Đức Mẹ được ghép bằng đá quý cùng được treo trang trọng tại nhà thờ này và trở thành bảo vật của quốc gia…”. Thầy nói lại với Thánh Phanxikitô là Đức Chúa Giê-su vừa cho Thầy nhìn được Ngài rất rõ, và sẽ đến một thời khắc nào đó các Ngài cho phép, chính Thầy sẽ phải vẽ lại hình ảnh của Chúa Trời, của Đức Mẹ để hậu thế được chiêm ngưỡng…
Còn vài ngày ở Hà Nội, Thầy bảo trong khi chờ đến buổi thứ hai gặp Thầy cũng rất quan trọng, thì chúng tôi hãy dẫn Thánh Phanxikitô đi tới một nhà thờ nào đó ở nơi xa, Chúa sẽ có những điều bất ngờ tốt đẹp đối với đứa con khốn khổ của mình. Theo lời giới thiệu của một cha cố ngừoi Việt đang ở tại đất nước nhỏ bé vùng Baltik xa xôi, và theo ý chúng tôi (vì nào đâu có biết chỗ nào khác đâu) thì định đưa ngài đi thăm nhà thờ đá Kim Sơn-Phát Diệm, là một địa điểm du lịch tâm linh rất nổi tiếng rồi. Thế nhưng cậu bé lễ tân ở khách sạn lại đưa ra lời khuyên là nên đi nhà thờ Sở Kiện ở Phủ Lý-vì gần hơn nửa quãng đường, đi như thế thì chắc chắn về kịp để dự khóa lễ chiều ở Nhà thờ Lớn. Chúng tôi thì chưa bao giờ nghe tên nhà thờ này, hóa ra cậu lễ tân quê Nghệ An kia cũng chưa đi bao giờ, thế mới “xui” chúng tôi đi để cậu xin nghỉ một buổi rồi xin tháp tùng. Check Google để biết đường và biết sơ qua lịch sử, thế là tất cả lên đường…
Quả là không xa, chạy theo đường quốc lộ 1 khoảng 60km thì đã tới Phủ Lý và không khó khi tìm ra nhà thờ Sở Kiện (đây là tên ghép của 2 thôn khi xưa, thôn Sở và thôn Kiện). Đúng vào buổi trưa, nhà thờ vắng hoe và đóng cửa, chỉ có mấy cháu học sinh đi học về đang chơi trước sân. Nhà thờ rất lớn và chúng tôi phải ra ngoài hàng rào thì mới có thể chụp được toàn cảnh của phía trước nhà thờ-khá cổ kính và kiến trúc tuy khác Nhà thờ Lớn ở Hà Nội nhưng cũng rất đẹp. Chúng tôi còn mải chụp ảnh thì Thánh Phanxikito đã đi tít vào phía sau, khuôn viên còn rất rộng và có rất nhiều hạng mục khác nữa. Thấy có người khách nước ngoài mấy chị giáo dân chạy đi tìm cha xứ, một chị tìm chìa khóa mở cửa ngách nhà thờ, và thế là mấy người chúng tôi lọt được vào trong nhà thờ-khá lớn, có khi còn hơn nhà thờ Lớn ở thủ đô, một lúc có thể tham dự vài nghìn giáo dân được! Hỏi ý kiến của Thánh Phanxikitô về kiến trúc nhà thờ này, thì ngài bảo kiến trúc nhà thờ kiểu Pháp lai Ý, rất đẹp và khá giống nhà thờ mà hiện nay ngài đang phụng sự Chúa ở quê ngài. Phia trong tuy không tinh xảo bằng bên châu Âu, cũng có ít tranh và tượng hơn nhiều, mái vòm không vẽ…có thể do khí hậu ẩm thấp, nói chung đơn sơ hơn, tuy vậy lúc này đây dù rất ít người nhưng ngài vẫn cảm nhận được hơi ấm tình người, được sự gần gũi giữa Thánh Thần và con chiên mạnh hơn nhiều so với ở châu Âu, vì sao thì ngài chưa giải thích được, nhưng cảm nhận không thể sai đâu…
Vừa lúc đó ngài phó giám mục của nhà thờ Sở Kiện-thày Hùng, một thày khoảng 40 tuổi, rất trẻ và tiếng Anh lưu loát-đến chào và xin giới thiệu với khách về nhà thờ cũng như giáo xứ ở đây. Thánh Phanxikitô có sự chuẩn bị trước, đã đưa ra ngay một thư giới thiệu của giáo hội đất nước mình, rằng đây là một cha cố thiên chúa giáo Roma…nhưng thày Hùng bảo không cần xem đâu, nghe thế là biết và đây là một vinh hạnh cho nhà thờ Sở Kiện được đón khách từ phương xa lại như thế. Thày dẫn linh mục và chúng tôi lại đi xem lại kỹ lưỡng một vòng trong và ngoài nhà thờ, cũng như qua lời kể ngắn gọn của thầy thì chúng tôi có được hình dung sơ lược nhất về lịch sử của nó…
Nhà thờ được đức Giám mục Puginier Phước cho bắt đầu xây năm 1877, nhưng đến 1882 mới xong và người có công hoàn thiện nó là một linh mục Pháp tên là Phanxikitô!! Và từ đó đến 1936 đây là chính tòa giáo phận của Việt Nam, rồi sau đó mới chuyển lên Hà Nội! Sở dĩ các linh mục chọn vùng này làm trung tâm Thiên chúa giáo phận đàng Ngoài, bởi ngày xưa vùng này địa hình hiểm trở, khi nhà Nguyễn đàn áp các giáo sỹ và giáo dân Thiên chúa, thì họ ẩn nấp tại đây, tiếp tục truyền đạo, cho nên dân xứ này mộ đạo nhiều nhất nước thời đó-đến nay quanh nhà thờ vẫn còn 2000 gia đình giáo dân sinh sống…Kiến trúc không có gì để thể hiện đặc biệt đối với người khách từ trời Âu, ngoài việc nền toàn bộ lót gỗ lim chống sụt, và còn có 4 quả chuông nặng hàng tấn đã được làm phép năm 1898. Nhưng phía bên ngoài nhà thờ còn mang nhiều thông điệp lịch sử hơn nữa: khu nhà nguyện cũ bị Mỹ đánh bom còn trơ lại các mảnh tường, khu bếp cũ bị phá hủy hoàn toàn, tượng thánh tử vì đạo nổi tiếng nhất nước ta Andre Du Lac, tượng 2 vị thánh tử vì đạo là người của chính giáo xứ này luôn…nhưng hấp dẫn nhất đối với thánh Phanxikitô và cả chúng tôi, đó là phòng kỷ niệm vinh danh 117 vị thánh tử vì đạo Việt Nam!
Thời triều Nguyễn nửa cuối thế kỷ 19 muốn cản trở việc đạo Thiên chúa phát triển đã bắt bớ, đánh đập dã man rồi giết hại những người Việt truyền đạo-sau này Vatican phong thánh cho 117 vị, trong đó có một phụ nữ duy nhất! Ông linh mục đề nghị chúng tôi chụp ảnh giúp các hiện vật, tranh ảnh đầy đủ, vì ông đã được nghe, được đọc về các vị này, và rõ ràng ông còn biết hơn chúng tôi nhiều! Nhà thờ Sở Kiện này là nơi lưu giữ những kỷ vật về 117 vị đó: những miếng xương cốt, miếng vải, những bãi đất thấm máu, những gông, cùm, còng, roi vọt…cho thấy lòng dũng cảm vô song và đức tin mãnh liệt vào Chúa Trời của các vị thánh này! Và đã nhiều năm Sở Kiện trở thành trung tâm hành hương vì các thánh tử vì đạo! Thánh Phanxikitô nói ông chọn ngày bay sang Việt Nam đúng 24/11-là ngày Vatican kỷ niệm về 117 vị thánh tử vì đạo của Việt Nam, chỉ có chúng tôi không là giáo dân nên không biết gì hết…Và ông không ngờ có một cơ duyên lại đến được đúng chỗ giữ gìn những kỷ vật của các vị ấy như thế này, thật quá may mắn!
Rồi cha xứ cũng về tới nơi, vị này vừa phải đi tiếp khách cám ơn chính quyền đã tạo điều kiện thuận lợi để làm lễ kỷ niệm các vị thánh tử vì đạo kia, bị các “quan” bắt uống mấy chén nên mặt vẫn phừng phừng. Tuy vậy ông nói chuyện được vài câu tiếng Nga với Thánh Phanxikitô, chính là thứ tiếng mà ngài phải học, phải dùng từ tấm bé cho đến khi đất nước được độc lập. Thật lạ lẫm và cảm động cho những kẻ ngoại đạo như tôi khi thấy hai ông cha xứ lần lượt quỳ xuống ngay ở ngoài đường để chào tạ ơn lẫn nhau-lễ nghĩa bên đạo là như vậy!
Thầy Hùng đưa đi giới thiệu nốt phòng cầu nguyện, phòng nghỉ, phòng làm việc của nhà thờ, không quên nói về đây là một trong 4 Vương cung Thánh đường ở Việt Nam được Vatican sắc phong (còn ở La Vang, Phú Nhai và Sài Gòn chứ Hà Nội không được). Khi chúng tôi đã xin phép chuẩn bị ra về thầy Hùng nói riêng với linh mục, rằng ông xin một đặc ân-hãy vào để cho thầy được xưng tội, còn linh mục hãy rửa tội và ban phước cho thầy. Đó là lễ riêng chúng tôi không được dự, nhưng khi thầy Hùng tiễn chúng tôi ra tận bên ngoài thì có kể cho chúng tôi rằng thày chưa bao giờ thấy nhẹ nhàng thanh thản như sau lúc được rửa tội như vậy, và cảm nhận rất rõ có một luồng năng lượng ấm nóng phát ra từ thánh Phanxikitô! Còn ngài thì hứa là nếu còn quay trở lại Việt Nam sẽ nhất định phải quay lại đây, nơi có di tích của 117 vị thánh tử vì đạo và dâng tặng hai bức tranh Thánh…
Lần thứ hai gặp lại Thầy, câu trả lời cho việc các điểm tâm linh như đền chùa, nhà thờ ở Viêt Nam có cảm giác ấm áp là bởi đều có nguồn năng lượng khá mạnh, và nhiều người cảm nhận được điều đó. Thầy có cho thánh Phanxikitô biết sứ mệnh lớn lao của ngài, đó là ngài phải giúp cho dân cư, bách gia trăm họ ở vùng đấy, đất nước đấy, kể cảc các quốc gia lân cận tránh được những tai họa kinh hồn sắp giáng xuống vùng đất tưởng chừng yên bình này, còn Thầy cũng như người em sẽ có trách nhiệm gia hộ cho ngài hoàn thành sứ mệnh. Trong người thành Phanxikitô đã có đầy đủ các khả năng siêu việt, không khác gì mấy so với Thầy bây giờ, nhưng Thầy đang mở bước đầu ra cho vị Thánh thôi, còn về nước thì ngài vẫn phải tự tu tập, còn Đức Chúa, Đức Mẹ và các Thánh Thần sẽ dạy bảo tiếp, học càng nhanh được càng tốt! Và Thầy cũng bảo người em hãy quan sát người anh mình, chỉ mấy hôm ở đây mà thần thái, sắc mặt, diện mạo có biến đổi rõ rệt không? Đấy chính là do ngài đã nhận được một phần năng lượng vũ trụ mà Thầy truyền qua cho đấy. Từ nay bên nước ngài, cứ trước và sau mỗi buổi làm lễ hãy cho người chụp ảnh Thánh Phanxikitô, khi nào thấy sắc diện thay đổi càng nhiều, thì buổi lễ đó càng thành công! Giáo dân càng tâm đắc với lời giảng đạo của Cha, thì Cha càng nhanh thăng tiến cũng như càng mang lại được nhiều điều tốt lành cho nhà thờ, Cha phải thật mạnh mẽ và vi diệu, để xứng với danh hiệu “Thánh sống Phanxikitô”, sức khỏe của ngài không còn đáng lo ngại như trước nữa, và sắc diện của ngài cũng đã bắt đầu biến đổi để giống với chính vị Thánh Francis đó rồi đấy…
Sau 5 ngày chia tay Hà Nội, từ biệt Thầy, thánh Phanxikitô quay về quê hương với một vị thế hoàn toàn mới, một tâm trạng vừa mừng vừa lo trước sứ mệnh thiêng liêng quá lớn lao, được thêm rất nhiều trí huệ cùng một nền tảng năng lượng khác hẳn, và ngài biết rõ rằng một ngày không xa ngài sẽ cần trở lại Việt Nam, nơi chính Phật pháp lại sẽ giúp được cho những người con của Chúa như ngài. Và ngài sẽ còn quay lại nhà thờ Sở Kiện, cũng để thăm lại chốn xưa và dâng tặng hai bức ảnh Chúa và Đức Mẹ như đã hứa…