NHÂN DUYÊN

THƯƠNG

 

Cuối buổi chiều đông. Cha Giáng Trần.

 

Trao tay Con. Mối Lương Duyên Thiên định.

 

Con ngỡ rằng. Nhân Duyên đó của Ai kia.

 

Duyên cớ gì lại ra ngẩn vào ngơ.

 

Hết ngóng, lại mong. Rồi đợi chờ.

 

Người ở đó. Mà sao xa, xa quá.

 

Trái tim con như loạn nhịp mất rồi

 

Có lẽ nào. Con lại thành kẻ mộng mơ

 

TRÍ TÂM

 

Ở nơi xa này.Ta luôn nhớ. Luôn suy ngẫm.

 

Nỗi nhớ về Ai. Giờ không còn cồn cào trong Tâm Trí.

 

Nhưng lắng đọng lại. Biết bao nỗi thương yêu.

 

Người không hiểu.Có lẽ không bao giờ hiểu.

 

Ta. Món quà mà. Tạo Hóa dành Ban Tặng.

 

Người. Mải suy, mải ngẫm cho thật nhiều.

 

Chặng đường đó chẳng xa được bao lâu.

 

Lúc giật mình ngẫm lại. Chẳng còn Ai.

 

Có vượt qua khỏi vòng Kim Tỏa của Đức Phật được không?

 

Ta xa Người. Chẳng bởi do Luân hồi.

 

Có chăng là. Họ chẳng hiểu nổi Luân hồi. Nó là cái Chi, Mô…….

Bình luận Facebook

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *