TÂM SỰ VỚI CÁC BẠN BỊ BỆNH K

Vài lời thân gửi đến anh chị em trong nhóm “Chiến Thắng Ung Thư”, “Cuộc Chiến Thầm Lặng” và “Rau Thuốc Thành Mắt”.
Mình tuy may mắn chưa phải là bệnh nhân K nhưng được anh Thành Mắt, anh Minh Ha Vo đưa vào nhóm cùng với ACE, được nhận rất nhiều thông tin, đọc các câu chuyện của “chiến binh” là anh

Chiến Thắng Ung Thư

, tư vấn bổ ích về đông nam dược, về cách chiến đấu chống bệnh tật… nên rất trân trọng điều này. Trong gia đình mình cũng có nhiều người thân mất vì ung thư, có người còn đang chống chọi với bệnh tật, bản thân mình cũng đang sử dụng mấy loại thuốc của anh Thành, nên cũng mạo muội tâm sự với mọi người mấy lời sau, có gì chưa hợp xin đại xá cho. Tuyệt đối không có sản phẩm nào để bán, dịch vụ nào để chào mời, chỉ muốn cởi mở tấm lòng với những thành viên đã quen và còn chưa quen.

Bệnh K là một bệnh khá đặc biệt, người bệnh bị K cũng trải qua diễn biến tâm lý vô cùng căng thẳng, các bạn đều quá biết rồi. Vậy nếu đã bị K ta nên suy nghĩ thế nào, tâm thế của ta ra sao để vững vàng chống lại căn bệnh quái ác này? Tôi có một lời khuyên đối với các bạn. Muốn chiến thắng K phải hiểu rõ nó, về mặt khoa học, y dược có lẽ các bạn đều đã đọc nhiều rồi. Nhưng ngoài ra nên hiểu K là một căn bệnh “âm”- đơn giản là cùng một điều kiện (môi trường, cùng gia đình, cùng lứa tuổi, cùng gen…) thì có người bị, người không- bệnh có nguyên nhân tâm linh của nó, và cái này rất nhiều bệnh nhân K cảm nhận được rõ ràng. Do vậy ngoài việc chữa bệnh về mặt ‘dương trần” cũng nên chăm sóc bản thân về phần tâm linh.
Muốn thế làm thế nào? Nói ra thì dễ, tất nhiên xử lý mới là việc khó, nhưng xác định được căn nguyên để xử lý cũng là một định hướng cần thiết rồi. Đầu tiên nên xác định K là một bệnh cần phải “chữa”-tức là phải chữa khỏi được, hết được bệnh – mình rất không thích tâm thế của một số bệnh nhân K mà mình quen, cứ hồi hộp hỏi nhau phát hiện lâu chưa, “được” mấy năm mấy tháng rồi…Mục đích của chúng ta không nên đặt ra là 2 năm, 5 năm… mà rõ ràng là “chữa” đi, thì mới đúng. Đã chiến đấu chống bệnh tật chúng ta không sợ cái chết nữa, nhưng hiểu được K là một cách có lẽ để đưa chúng ta về với tổ tiên ông bà, nhưng vận mệnh cuộc đời thay đổi từng giờ, từng phút, từng giây, ngay cả chuyện đó cũng có thể thay đổi được. Các bạn có biết vì sao Phật giáo cũng như Thiên Chúa giáo đều không khuyến khích bói toán không? Chính vì vận mệnh thay đổi được – và chúng ta có thể tự thay đổi được nó mà!
Lo về tâm linh không có nghĩa là bắt buộc phải theo một “bộ môn” nào, một thầy nào, một dòng tu nào, một tôn giáo nào. Với bệnh nhân K vốn đã rất tốn kém trong việc chữa trị thuốc thang, mình không cổ súy cho việc “có bệnh vái tứ phương” bằng cách cúng bái khắp nơi tốn kém, kể cả dù cho “gia đình có điều kiện” đi chăng nữa (bởi vì cúng còn có thể “phạm” nữa chứ không phải cứ nhiều là tốt đâu). Nên bắt đầu lại từ chính căn nhà của mình, nếu có ban thờ thì càng tốt, hãy đều đặn thay nước, thắp hương, dâng hoa (chú ý tránh mùi hương trong một số trường hợp)… Chính là nơi gia tiên tiền tổ nhà chúng ta có thể “độ” được cho con cháu, chỗ chúng ta tĩnh tâm để có thể nghe được tiếng nói của chính cơ thể mình. Sau nữa nếu có cảm thấy “duyên” với đường tu nào, với thầy nào thì các bạn có thể và nên theo, đầu tiên sẽ tăng được đức tin và quyết tâm chữa bệnh, sau nữa là nếu đúng đường thì sẽ có những tác dụng tốt cho việc chữa chạy (nhiều khi tu tập tốt sẽ đưa ta đến thầy thuốc hay, phương pháp thích hợp… cũng là cách cứu chúng ta hữu hiệu, chứ không phải chỉ trông vào chuyện gì thần thánh xa vời)…
Có mấy điều nên tránh, theo ý kiến cá nhân của mình:
-Hành xác: nhiều người chọn lối “tu” theo kiểu không ăn chất bổ (“cho tế bào K đói đi”???), suốt ngày niệm chú Đại Bi hàng chục, hàng trăm lần, người thì vái mỗi ngày mấy trăm vái dập đầu, niệm “A Di Đà Phật” hàng vạn lượt… tất cả những cái đó theo tôi không nên làm, nhất là đối với bệnh nhân K vốn đã hơi yếu đi so với người thường. Đối với người theo đạo Thiên Chúa hay đạo Hồi tôi nghĩ cũng không nên hành xác quá khi bị K.
-Đạo tràng: mình không theo đạo tràng nào, nhưng cảm thấy sinh hoạt tu tập theo kiểu đạo tràng không thích hợp, nhất là với bệnh nhân K.
-Âm dương kết hợp: trong mọi trường hợp vẫn không được bỏ bễ việc “dương trần” tức là tìm thầy, tìm thuốc. Những quyết định đặc biệt quan trọng (có “cắt” hay không, có xạ trị, hóa trị hay không, đi chữa ở đâu…?) thực ra chỉ có người trong cuộc, tức là chính bản thân ta mới đưa ra được, chứ mọi ý kiến khác đều chỉ để tham khảo. Về việc đó xin viết riêng sau.
-Tập tành: sẽ rất tốt nếu mỗi người chọn được cho mình một môn tập để bổ trợ cho sức khỏe. Theo ý kiến cá nhân mình thì có mấy môn tương đối hữu hiệu, như: khí công y đạo, khí công Hymalaia, Suối nguồn tươi trẻ… Cần tập cẩn thận: thiền (phải đúng cách), yoga (khá ít thầy giỏi), khí công Kim Tự Tháp… Đặc biệt cần cẩn trọng với những môn phái có quảng bá việc “mở luân xa”-không phải đối với ai cũng tốt đâu, phải tỉnh táo!
-Cúng bái: giảm thiểu việc đến những chỗ đông đúc như đền chùa, đám ma, nghĩa trang… Hãy đến với thiên nhiên, tĩnh lặng, cần sự trong sáng cả trong cuộc sống lẫn suy nghĩ hàng ngày.
-Công việc: bệnh nhân K tránh cảm giác cần “sống gấp”, tuy là ý nghĩ đấy phần nào đó đúng. Đây chính là thời điểm chúng ta thong thả nhìn lại cuộc đời, nhìn lại mình, làm những việc yêu thích, nhiều ý nghĩa hơn, yêu thương nhiều hơn… Hãy sống đầy đủ cung bậc của cảm xúc các bạn nhé!
Về phần tôi được cơ duyên đưa đến với đạo Phật, sứ mệnh là làm việc Tâm Linh khá nhiều. Tôi chưa có khả năng để giúp cho nhiều bạn vượt qua bạo bệnh, trong đó có bệnh K quái ác. Có một lời khuyên nhỏ đối với những ai hữu duyên. Tôi có một trang FB Tâm Linh Phật Pháp , trong đó post lần lượt rất nhiều bài Kinh Pháp mà Đức Phật Tổ cho Thầy tôi đưa xuống dưới dương gian. Các bạn có thể vào đó, thong thả đọc những bài Kinh Pháp ấy, xem chữ Thiên (đều có năng lượng khai mở đấy), nghe những audio files lúc Thầy tụng Pháp theo nhiều cách khác nhau… và nếu có cảm nhận tốt hãy đọc theo hay tụng theo, sẽ rất tốt cho việc tĩnh tâm, cũng là một liều thuốc bổ quý báu mà chúng ta không phải mất tiền mua.
Những bạn nào đọc và cảm nhận được

Tâm Linh Phật Pháp

tôi xin trân trọng tặng “Bộ Pháp Ngàn Thu”- chính là quyển Kinh Pháp ấy với bút pháp của Thầy – nó cũng có tác dụng để trấn trong nhà hay tại nơi ta chữa bệnh.

Xin gửi đến các bạn một bài Kinh “Kỳ Diệu” -trong “Bộ Pháp Ngàn Thu” – mong điều kỳ diệu, an lành đến với mọi gia đình chúng ta.
A Di Đà Phật!
Ghi chú: tôi có một người bạn, anh

Minh Ha Vo

, khi bị K giai đoạn 4 mới phát hiện được ra. Thế rồi anh ấy tìm ra một cách tích đức cho bản thân, đó là tư vấn, giúp đỡ, động viên tinh thần những bệnh nhân K khác, hoàn toàn nhiệt tình và vô tư với những hiểu biết, kinh nghiệm và quan hệ của mình, chiếc điện thoại của anh ấy không mấy khi để cho anh được yên, khá là bận rộn và vất vả. Tuy thế Đức Phật ban cho anh Hà một món quà vô giá, đó chính là sức khỏe, để anh tiếp tục chữa bệnh cho mình và thực hiện sứ mệnh của anh ấy – giúp đỡ những bệnh nhân K khác! Mong sao các bạn bị K đều có một tinh thần vững vàng, đều sẽ tìm ra một cách riêng để luôn có ích cho đời và vượt lên tật bệnh!

https://www.youtube.com/watch?v=C_QQK8Yzm0Y&feature=youtu.be
Bình luận Facebook

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *