Có nhiều đêm. Ta tự hỏi
Cuộc đời Ta. Mẹ Cha ban tặng
Trí Huệ này. Mẹ Cha xót thương trao
Để cho Ta bước. Những bước chân Chập Chững
Rồi tới ngày. Ta bước tới Vinh Quang
Vinh Quang hỡi. Ta chẳng Mơ lắm
Dẫu cho rằng. Ta đang sống giữa Cuộc Đời
Đầy thị phi. Bon chen, hối hả
Vẫn cần lắm. Một bờ vai Che Chở
Một niềm tin. Thật vững chắc vào Tương Lai
Như những lời thật Hoa Mĩ
Mà đời Người. Lại luôn muốn được Tặng, Khen
Ta đang bước. Những bước chân Chập Chững
Biết rằng đó. Một chốn xa kia
Mẹ Cha tỏa bóng. Thương yêu Con Trẻ
Dạy dỗ Con. Những điều Yêu Thương, Nhân Ái
Xót thương cho. Một Trí Huệ giữa đời thường
Không đổi lại được. Tình Thương Nhân Loại
Để mỗi sớm mai kia. Khi Con thức giấc
Lại thấy Loài Người. Thêm một nỗi Hiểm Nguy
Con đau xót. Mẹ Cha thấu rõ
Con hãy là. Câu hỏi của Thế Gian
Hãy mãi là. Niềm tự hào riêng Cha Mẹ
Phép nhiệm màu này. Hãy để Nhân Gian cùng Thách Đố
Chỉ Con Tim Thân Ái và Cuộc Đời Bình Dị
Sẽ đến bên Trí Huệ cùng Con
Mở ra những cánh cửa Trí Tâm.
Đem hơi ấm. Tình Người Nhân Ái
Kết nối vòng tay mất mát, đau thương.
Như cây xanh lại đâm chồi, nảy lộc. Và
Nhân gian này chẳng từng có. Những biến cố thương đau…
(Nỗi lòng của đứa con chưa hoàn thành Sứ Mệnh)