Đất nước chẳng yên bình. Ruộng hạn, biển chết, rừng cháy, con trẻ chết đuối từng bầy, người lớn tha phương cầu thực…Các vị vua Hùng để lại non sông cho cháu con mà ta chẳng biết trân quý, khiến Mẹ Thiên nhiên nổi giận, lòng người bất an. Chỉ khi nào muôn triệu người ngộ được ra đó không chỉ là nơi ta sinh ra và lớn lên, mà đó là bảo vật của các vị chân linh Hồn Thiêng Sông Núi để lại cho ta, thì lúc đó ta mới hiểu được rằng chúng ta có hạnh phúc vô biên, vì vẫn còn đây Tổ Quốc!
Hà Nội, ngày 16/7/2016
TỔ QUỐC
Miền Tây nắng nóng lửa chan.
Miền Trung đau thương ngụp lặn
Biển khơi chật vật đợi thuyền
Xóm chài mỏi mắt xa khơi.
Cơn khát Miền Tây cháy cổ,mờ mắt
Làng quê tiêu điều xơ xác cằn khô
Xót xa dân nghèo dứt áo tha phương
Giông bão ngày đêm rình ập xuống
Lũ quét tràn về. Tay gầy chấp chới
Dòng sông tuổi thơ đang yên bình phẳng lặng
Lững lờ khăn trắng cuốn trôi.
Con trẻ biết lỗi chi mô
Ầm vang tiếng cười rộn sông nước
Rồi nhẹ nhàng dòng sông phẳng lặng
Ru bé thơ giấc ngủ ngàn thu.
Cao xanh đó ngùn ngụt đỏ lửa
Thiêu rụi đi năm tháng hùng vĩ
Giấc mơ dân lành lên nương về núi.
Chẳng còn nghe vượn hú sớm mai
Ríu rít bầy chim gọi nhau về tổ.
Tàu thuyền đó mải vui nơi nao
Chẳng tìm về đất liền mong đợi
Bao mái ấm gia đình vỡ nát
Như sóng kia xô bờ cát lang thang.
Tiếng gọi nhau tìm lại Hạnh Phúc
Non xanh kia chưa từng đỏ lửa
Biển lại vui khi cá đầy khoang
Dòng sông yên bình trẻ thơ tắm mát
Tàu bè rộn rịp mong đợi người thân
Dòng nước ào về bỗng ngừng chảy xiết.
Mọi đau thương kiếp nạn qua nhanh…
Biết nói sao niềm vui chan chứa
Giấc mơ An Bình gửi khắp muôn phương.
Nam Mô A Di Đà Phật.
“Tổ Quốc” (clip có dùng hình ảnh sưu tầm):