Hà Nội, 10h 24ph ngày 08/11/2016
Lạnh vắng đau Xã Tắc
Lạnh vắng xót Giang Sơn.
Lạnh vắng hỡi Nhân Loại
Lạnh vắng hỡi Đời Ai.
Lạnh vắng Kiếp Người mỏng
Mỏng nhẹ tựa Sương khói.
Khói buông chiều tà nhớ
Nhớ thanh bình êm dịu.
Mẹ vai sờn gánh lúa
Nhớ ráng chiều đỏ lửa
Trẻ thơ mải vui đùa.
Cánh đồng lúa ngát bông
Dòng sông quê êm ả
Làn nước trong mát ngọt
Ngập lặn những mong yêu.
Dẫu có là Đô Thành
Chốn cờ hoa rực rỡ
Tấp nập Người. Ngựa. Xe.
Rồi Tàu Điện leng keng
Những Nam Thanh Nữ Tú
Dập dìu chiều Hồ Tây.
Đường Thanh niên rợp mát
Bóng áo trắng trở xe
Chở Phượng hồng rực rỡ.
Rồi rực rỡ chiều đỏ
Cụ già thong thả bước
Thả hồn cùng chiều nhẹ
Nắng thoảng gió nhẹ lay.
Nhìn ngắm Thủ Đô ta
Nhìn ngắm Xã Tắc Việt
Suốt những Thập Kỉ đau
Chiến tranh nối chiến tranh
Đau thương gom mất mát
Máu đổ thẫm Lá Cờ
Thẫm dải đất chữ S.
Nhưng thấm đẫm yêu thương
Thấm đẫm những xẻ chia
Tình Người ơi chan chứa.
Hỡi năm tháng cũ xưa
Giờ Người ở nơi nao?.
Ráng chiều tà đỏ thẫm
Đỏ thẫm nhuốm tang thương
Của Hoà Bình Độc Lập
Nhưng sao hỡi mất mát
Hỡi đớn đau xâm chiếm
Nơi xa kia Tổ Quốc
Khúc ruột thịt Miền Nam.
Rồi nẻo đường Tổ Quốc
Ngày đêm nạn chẳng buông.
Ta kêu ai hỡi Trời
Ta ứa lệ rớt Đất
Ơi hỡi Trời hỡi Đất
Hỡi Xã Tắc Vua Hùng
Đức Phật Cha ơi hỡi
Nặng trĩu lòng nhói buốt
Xót đau vò xé tim.
Như năm tháng xa cũ
Mẹ bỏ Ta ra đi. Rồi Em theo chân Mẹ
Đi tới miền hư ảo. Quên hết mọi oán ân.
Giờ Ta nhìn Xã Tắc. Ngày đêm đau Nghiệp Nạn
Nỗi tang thương mất mát. Bao gia đình tan nát
Ta chẳng thể làm chi. Xát muối vò xé tâm.
Kêu Trời Cha thấu rõ. Con mãi nguyện thiện lương
Mãi đau cùng Nghiệp Nạn. Của Bá tánh Quốc Gia.
Nhưng hỡi Trời Cha thấu. Con như cơn gió mảnh
Như lá mỏng trước gió. Phong ba của đời Người
Dồn đổ ập lương tri. Trí tâm vụn đổ nát
Đống hoang tàn tri thức. Của Nghiệp Định hôm nay.
Đau đau đau xót xót
Ôi đau. Ôi xót đó. Cũng chỉ có Trí Ta
Tim Ta quặn thắt bóp. Ta nhỏ nhoi lọt thỏm
Giữa rừng Người Xã Tắc. Đầy hành trang Tri thức.
Đầy bảng hiệu danh xưng. Của Quốc Gia phong tặng
Của Thế giới sắc phong. Sắc phục của Đất Phật
Nắm Đất của Thế Gian. Mang về dành cất tặng
Trang trọng ngày đêm ngắm. Ngước mắt rồi quì mọp
Trước chiếc lá mỏng nhẹ. Trước hạt cát Thế gian.
Rồi dịu nhẹ mà quên. Dịu nhẹ trôi vô thức.
Mảnh Đất Việt đầy nắng. Mảnh Đất Việt oai hùng
Bốn ngàn năm Văn Hiến. Bao chiến công mất mát
Cha Ông dành cất tặng. Mãi ngàn đời cháu con
Rồi mơ màng mê thức. Ngọc Quí giữ chặt tay.
Mê mơ Mê thức tỉnh. Giật mình vuột quên mất
Chiếc lá rớt thoảng bay. Ngỡ Bồ Đề Cha đó
Phải từ miền đất lạ. Hỡi đất lạ linh thiêng.
Có còn tỉnh hay mơ. Hỡi bầy con Xã Tắc?
Có còn quên còn nhớ. Hỡi đứa con Vua Hùng?.
Dải Đất Việt dấu yêu. Giang Sơn Gấm Vóc này
Mãi ngàn đời Văn Hiến. Mãi Sử Sách lưu truyền.
Những đứa con Đất Việt. Mãi quật cường hiên ngang.
Mang trong mình dòng máu. Của Rồng thiêng Sông Núi
Hãy thức tỉnh dấu mơ. Hãy giữ chặt Gấm Vóc
Giữ chặt Ngọc Quí này. Cha Mẹ dành cất tặng.
Sử Sách mãi lưu truyền. Đất nước Việt hùng mạnh
Mãi ngàn đời chan chứa yêu thương.
Như những năm tháng trinh chiến
Giọt máu đào viết lên Trang Sử
Bao chiến công Anh Hùng. Ghi dấu Ông Cha.
Nam Mô A Di Đà Phật.
Bài Pháp: https://youtu.be/vXnwUl_LWqs