Đôi chân trần buốt nhói
Hướng thẳng bước chông gai
Chông gai giăng mịt lối
Phủ kín dấu chân son.
Dấu chân son rớm máu
Từng giọt máu thấm đỏ
Suốt chặng đường buốt nhói
Ta như bóp tim đau.
Ngoài kia Trời hửng sáng
Từng vầng dương lấp ló
Tia nắng đầu buổi sớm
Hứng sương mai nhẹ rớt
Như rớt giọt lệ rơi.
Trận cuồng phong ập tới
Biết bao nhà tang thương
Giông bão gào thét gọi
Gầm rít cùng nấc nghẹn
Những cánh tay chấp chới
Giành giật cùng gió thét.
Ta làm được điều chi
Trước phong ba bão táp
Nổi giận của Đất Trời.
Cho thủy triều dâng kín
Dấu chặt gót chân son
Cho bão tố ào về
Quét sạch giọt lệ rơi
Chẳng lời nói, xưng tụng
Chẳng thơ ca kể hết
Nỗi mất mát người thương
Nỗi đau xót ruột thịt
Phải mất rồi mới thấy
À thì ra là vậy
Đây đúng Kiếp Nạn rồi
Đúng chông gai phải chịu
Đúng xót xa đau đớn
Mà họa đó chẳng xa
Rơi ngay mái đầu mình.
Rồi lại chợt giật mình
Rồi vội lo giải đáp
Của thế giới vô hình
Lúc thường như quên mất.
Ta vẫn trọn đạo nghĩa
Vẫn mâm cao cỗ đầy
Vẫn xưng danh đâu đó
Phải nơi thật cao xa
Phải ghi danh sử sách
Phải truyền bá,truyền tụng
Người đời mãi tung hô.
Nói sao đây cho hết
Đôi chân trần rớm máu
Vẫn từng bước,từng bước
Ngày đêm nhỏ máu đào
Giọt máu đào thẫm đỏ
Nhỏ nhoi rớt bên đường
Giữa bao la Trời Đất
Hòa cùng vào Nghiệp Nạn
Cùng mất mát đau thương.
Nam Mô A Di Đà Phật.